Ở phường Long Biên, Hà Nội, có một người đàn ông đã hơn 70 tuổi nhưng vẫn tràn đầy nhiệt huyết và tinh thần trách nhiệm với cộng đồng. Ông Lưu Văn Ninh, một thương binh hạng 2/4, là tấm gương sáng về sự cống hiến và tận tâm với xã hội. Sinh năm 1951, ông đã tham gia chiến trường khi mới 17 tuổi và trở về với những vết thương không còn lành lặn. Tuy nhiên, thay vì buông xuôi, ông đã chọn cách tiếp tục sống và cống hiến cho xã hội.

Ông Ninh vẫn nhớ như in những ký ức về cuộc chiến tranh khốc liệt khi xưa. Năm 1968, ông quyết định tình nguyện lên đường chiến đấu, dù đang học lớp 10 tại Hà Nội. Sau chiến tranh, ông bị thương nghiêm trọng và mất một cánh tay. Tuy nhiên, ông không để điều đó ngăn cản mình tiếp tục sống và cống hiến. Ông tham gia xây dựng Xí nghiệp may thương binh Gia Lâm, rồi chuyển ngành về Sở Xây dựng Hà Nội. Ông cũng đảm nhiệm công tác thu mua vật liệu phục vụ hai chủ trương lớn của thành phố.

Sau khi về nghỉ chế độ vào năm 1992, ông Ninh không ngừng nghĩ cách làm sao để xây dựng cộng đồng ngày một tốt đẹp hơn. Ông đứng ra thành lập tổ vay vốn giúp các hộ nghèo có điều kiện làm ăn, phát triển kinh tế, vươn lên thoát nghèo. Ông cũng xây dựng đội văn nghệ cựu chiến binh của tổ dân phố. Ông Ninh luôn cố gắng hoàn thành tốt mọi việc để không phụ lòng bà con.

Không chỉ dừng lại ở đó, ông Ninh còn là người tiên phong trong các hoạt động giáo dục truyền thống, kết nối trường học với cựu chiến binh để tổ chức các buổi ngoại khóa, thăm viếng nghĩa trang liệt sĩ, kể chuyện lịch sử cho học sinh. Ông muốn truyền tải đến thế hệ trẻ về tầm quan trọng của bản lĩnh và trách nhiệm. Ông nhắn nhủ: “Thời nào cũng cần bản lĩnh. Thời chúng tôi chiến đấu bằng súng đạn, thì các bạn trẻ hôm nay cần chiến đấu bằng tri thức. Phải học tập, rèn luyện và sống có trách nhiệm để đưa đất nước tiến xa hơn, để sánh vai và không thua kém các nước trên thế giới.”
Cùng với vợ, bà Thơ – Chi hội trưởng phụ nữ ở địa phương, ông Ninh đã đồng hành trong mọi công việc. Bà Thơ đã góp phần tích cực vào các hoạt động vì phụ nữ và trẻ em. Cuộc sống mà ông đang sống là bản anh hùng ca không lời. Đó là cách ông tri ân quá khứ, là lời cảm ơn dành cho đồng đội đã hy sinh và là ngọn đèn soi đường cho lớp trẻ hôm nay học tập, noi theo.